Trang

Sản phẩm phớt cao su packing

Phớt cao su packing | Phớt piston làm kín |
 Phớt cao su bơm cao áp |  Gioăng  phớt cao su

Đừng bao giờ quên

Sản phẩm cao su cũng giống như người,
 cũng bị lão hóa khi đến tuổi lão
Sự hiện hữu của bạn là món quà cho thế giới này. Bạn là duy nhất và không ai thay thế được bạn. Cuộc đời bạn là tất cả những gì bạn muốn, bạn hãy sống trọn vẹn từng ngày ngay từ bây giờ.

Hãy luôn sống trong những niềm vui, chứ không phải là những phiền toái, và bạn sẵn sàng đương đầu với những gì sẽ đến. Trong bạn hẳn sẽ luôn có quá nhiều câu hỏi, hoài nghi… Nhưng hãy hiểu, hãy dũng cảm… bạn sẽ thành người mạnh mẽ.

Đừng tự giới hạn mình. Những giấc mơ của bạn đang chờ bạn đánh thức và chinh phục. Đừng rời bỏ những quyết định quan trọng để tạo ra cơ hội của ngày mai. Bạn hãy vươn đến đỉnh cao và giá trị của chính mình.

Không có gì lãng phí năng lượng sống cho bằng sự lo lắng. Bạn càng ưu tư bao nhiêu, bạn càng trĩu nặng tâm hồn bấy nhiêu. Đừng cho mọi vấn đề quá nghiêm trọng – hãy sống một cuộc đời “trời quang mây tạnh”, chứ không phải sống trong những âu sầu hối tiếc.

Hãy nhớ rằng một tình yêu nhỏ sẽ không thể tồn tại, hãy nhớ rằng rất nhiều quy luật tuần hoàn là điều không tránh khỏi. Hãy nhớ rằng tình bạn là một sự đầu tư khôn ngoan, và kho báu cuộc đời là chúng ta… được ở bên nhau.

Có sức khỏe và hy vọng và hạnh phúc. Hãy dành thời gian ước nguyện đến một vì sao. Và đừng bao giờ quên… chúng ta đặc biệt đến thế nào!

Nguồn: http://songdep.xitrum.net/nghethuatsong/867.html

(Theo Netlaughter)

Sản phẩm cao su chịu dầu trong công nghiệp

Silicone hot pot gaskets | Viet rubber roller |
Rubber spare parts | Rubber foots

Ống cao su trong ngành thực phẩm

Ống cao su  | Cao su thực phẩm | Ống silicone |
Ống PU | Ống cao su chịu nhiệt | Ống chặn dầu

ĐIỀU KỲ DIỆU TỪ CÁCH NHÌN CUỘC SỐNG


Dù đã sẵn sàng hay còn chưa chuẩn bị, nhưng rồi một ngày kia, chúng ta cũng phải chia tay thế giới này. Sẽ chẳng còn ánh mặt trời chói chang chào đón, sẽ chẳng còn một ngày mới bắt đầu bằng giọt nắng trong vắt của buổi bình minh. Sẽ không còn nữa những ngày xuân hiền hòa, ấm áp. Tiền bạc, danh vọng, quyền lực,… tất cả với ta cuối cùng cũng sẽ trở thành vô nghĩa. Còn ý nghĩa chăng là những gì ta tạo ra đối với thế giới này.

Vậy điều gì là thật sự quan trọng lưu lại dấu ấn của ta trong cuộc sống?

Quan trọng không phải là những thứ bạn mang theo bên mình, mà là những gì bạn đã đóng góp.

Quan trọng không phải là những thứ bạn nhận được mà là những gì bạn đã cho đi.

Quan trọng không phải là những thành công bạn đã có được trong đời, mà là ý nghĩa thật sự của chúng.

Quan trọng không phải là những thứ bạn học được, mà là những gì bạn đã truyền lại cho người khác.

Quan trọng không còn là năng lực của bạn, mà chính là tính cách - là những gì bạn cư xử với mọi người xung quanh.

Quan trọng là những khoảnh khắc bạn khắc ghi trong long người khác khi cùng chia sẻ với họ những lo âu, phiền muộn, khi bạn an ủi và làm yên lòng họ bằng cách riêng của mình, hay chỉ đơn giản là một cái nắm tay, đỡ cho một người khỏi ngã.

Quan trọng không chỉ là những ký ức, mà phải là ký ức về những người đã yêu thương bạn.

Quan trọng đâu chỉ là bạn sẽ được mọi người nhớ đến trong bao lâu, mà là họ nhớ gì về bạn.

Quan trọng không phải là bạn quen biết thật nhiều người, mà là bao nhiêu người sẽ đau xót khi mất bạn trong đời.

Vậy thì, bạn ơi, hãy nhìn cuộc sống bằng ánh mắt yêu thương. Bởi vì chỉ có tình yêu thương mới đem lại những điều kỳ diệu cho cuộc sống.


                                       

  Nguồn: http://www.petalia.org/Inspiration/dieukydieutucachnhincuocsong.htm

Nụ cười của mẹ

(truyenngan.com.vn) Tôi trùm chăn kín mít đầu và òa khóc. Những lời mẹ nói lúc ăn cơm tối lại ùa về: “Tao nuôi mày, chăm mày như thế mà mày chỉ mang được tí điểm về cho tao thế này à?”, “Cái loại như mày thì sau này làm được việc gì cho đời?”

***

Mẹ tôi lúc nào cũng nặng lời. Mẹ khó và kĩ tính quá. Ngay đến cả việc làm… rơi một giọt nước ra nhà cũng bị mắng um lên, huống chi lần này tôi bị điểm kém, mẹ mắng om sòm long trời lở đất. Đã hàng trăm, hàng nghìn lần tôi ao ước có được một người mẹ giống như của đứa nọ thằng kia. Mẹ chúng nó hiền và tâm lí hơn mẹ tôi ngàn lần. “Ôi bụt ơi, con muốn điều ước của con trở thành sự thật!!”



Reng… reng…

Tiếng chuông đinh tai phát ra từ chiếc đồng hồ đầu giường phá vỡ giấc ngủ của tôi. Tôi mở mắt và ngay lập tức nheo lại bởi ánh nắng ban mai. Tôi lò dò xuống phòng ăn, cắn răng chuẩn bị "bài ca muôn thưở" của mẹ.

Nhưng không, căn nhà im ắng quá. Và ngạc nhiên chưa kìa! Mẹ tôi vừa hát vừa bày biện bao nhiêu món ăn ngon trên bàn. Thấy tôi, mẹ mỉm cười âu yếm:

- Con gái dậy rồi à? Mau vào đây ăn sáng nào.

- Mẹ… mẹ…

- Sao vậy con gái?

- Chuyện điểm kiểm tra…

- Ôi - mẹ phẩy tay, quan trọng gì đâu. Con làm bao nhiêu điểm cũng được.

Trời đất! Mẹ tôi lại dịu dàng và tâm lí như mẹ của đứa nọ thằng kia vậy ư? Tôi nghĩ mình đang nằm mơ và chuẩn bị xỉu vì sốc!

- Kìa! Còn đứng đấy làm gì! Mau vào ăn đi.

Những ngày tiếp theo tôi sống như một công chúa theo đúng nghĩa đen. Lúc nghỉ ở nhà, tôi không bị quát tháo hay cằn nhằn gì nữa. Thay vào đó mẹ cho tôi mở mạng chơi máy tính thường xuyên, cho tôi xem ti vi đến khuya và thỉnh thoảng còn làm đồ ăn nhẹ cho tôi. Cảm giác sung sướng, hưởng thụ từ người mẹ “mới” đang dần dần che lấp mất hình ảnh của mẹ ngày xưa, một người khó và kĩ tính...

- Con này!

- Dạ?

- Mẹ có một món quà đặc biệt muốn dành cho con.

- Quà gì ạ?

Hai mắt tôi sáng bừng lên, tôi rất thích được nhận quà mà. Tôi háo hức đến độ mẹ cũng tỏ vẻ mặt ngạc nhiên. Mẹ mỉm cười đầy ẩn ý rồi từ từ mở hộp quà ra.

Tôi suýt nữa ngất xỉu khi nhìn thấy hai chiếc cúc xếp cạnh nhau như con ngươi của đôi mắt và khuôn mặt đính hai chiếc cúc y hệt.

- Con hãy đính hai chiếc cúc này vào mắt đi! Chúng rất hợp với con.

- Mẹ… chuyện này là thế nào? Không, tôi không đính!

- Đính vào mắt đi!

Mụ quái vật, người mà tôi tưởng là mẹ tôi đang rít lên đầy giận giữ. Mụ ta từ từ tiến về phía tôi, không cần phải vội vàng. Tôi hiểu, vì mụ ta đã thâu tóm được hết ngôi nhà này rồi.

Tôi vùng vẫy và cố thoát ra. Cái cầu thang hai mấy bậc ở nhà tôi giờ như dài bất tận. Tôi càng chạy, càng kiệt sức, mụ quái vật lại càng tỏ rõ sự sung sướng. Tôi chợt nhận ra rằng sao mà tình huống của mình giống bộ phim hoạt hình Coraline tôi xem lúc nãy. Bộ phim xoay quanh chuyến phiêu lưu của cô bé can đảm Coraline khi bước qua một cánh cửa bí mật trong ngôi nhà mới của mình và khám phá ra một thế giới khác, tồn tại song song với thế giới hiện tại của cô. Điều khác biệt duy nhất là đôi mắt của họ được thay bằng cúc áo.

Ban đầu, cô bé chỉ thấy thế giới này giống y hệt với thế giới của cô, thậm chí có phần còn tốt đẹp và hạnh phúc hơn. Nhưng rồi nguy hiểm ập đến, bố mẹ trong thế giới ảo (thực ra là phù thủy) muốn giữ Coraline ở đây mãi mãi.


Bỗng dưng tôi nhớ cái tiếng la mắng, quát tháo quen thuộc quá. Tôi thấy nhớ cả khuôn mặt lúc giận giữ cũng như lúc kìm nén nước mắt khi đánh tôi của mẹ. Tôi nhớ lắm những lúc mẹ lo lắng lúc tôi bị ốm, rồi sự chăm sóc tận tình, chu đáo của mẹ dành cho tôi. Mẹ có đánh, có mắng cũng chỉ vì lo lắng cho tương lai của chính tôi. Thế mà lúc trước tôi lại quên điều ấy.

Rõ ràng tôi đã thấy nghi ngờ khi mẹ tôi lại thay đổi đột ngột như thế, rõ ràng tôi đã từng hỏi liệu đó có phải là mẹ thực của tôi không. Tôi là một đứa con tồi tệ.

Lúc này tôi không còn đủ thời gian để nghĩ mông lung nữa vì con quái vật đang tiến đến gần tôi và nhe bộ răng kinh dị, rất gần, rất gần…

- Không!!!

Tôi bật dậy, sau lưng mồ hôi ướt sũng. Thì ra là mơ, làm tôi hết cả hồn.

Nhưng sao nhà tôi hôm nay im ắng quá vậy? Tôi lò dò bước xuống tầng và chết sững: mẹ tôi đang bày biện bao nhiêu món ăn ngon trên bàn.

- Mẹ… sao…

- Làm sao?

- Sao hôm nay mẹ nấu nhiều món thế? - tôi nghi ngờ.

- Lát nữa bác hai lên chơi. Mày chỉ ăn rồi ngủ thôi, có biết cái gì đâu. Con nhà người ta thì dậy sớm để giúp đỡ mẹ, còn con nhà này thì ngủ trắng mắt ra, chả làm được cái gì…

Mẹ đang nói thì sững lại, vì tôi đã nhào tới ôm mẹ. Đích thị đây là mẹ của tôi rồi, một người khó và kĩ tính nhưng rất mực thương con.

- Ơ cái con bé này, làm sao thế?

Chẳng cần nhìn tôi cũng biết trên môi mẹ đang nở một nụ cười.


Nguồn: http://www.truyenngan.com.vn/truyen-ngan/truyen-ngan-gia-dinh/1687-nu-cuoi-cua-me.html

Chuyện tình cờ hay điều kì diệu?


Nhưng dù sao, thì anh ấy cũng hứa là sẽ về kịp để dẫn chị tôi bước vào nhà thờ thay bố tôi, bố đã mất từ mấy năm trước. Anh ấy còn đùa là anh ấy rất mong đến ngày đám cưới, vì thực ra, anh ấy muốn "đem cho" chị Patsy đi từ hồi chị ấy mới... 3 tuổi cơ!

***
Chị Patsy, chị gái thứ hai của tôi, sắp làm đám cưới. Thế là cả tuần trước tôi chạy như con thoi giữa tiệm áo cưới đến tiệm hoa, rồi từ tiệm hoa đến ban tổ chức lễ cưới ở nhà thờ...
Mẹ vẫn phải đi làm, anh cả tôi lại đang đi công tác. Nhưng dù sao, thì anh ấy cũng hứa là sẽ về kịp để dẫn chị tôi bước vào nhà thờ thay bố tôi, bố đã mất từ mấy năm trước. Anh ấy còn đùa là anh ấy rất mong đến ngày đám cưới, vì thực ra, anh ấy muốn "đem cho" chị Patsy đi từ hồi chị ấy mới... 3 tuổi cơ!
đám cưới chị
Để tiết kiệm ít tiền, tôi đi kiếm hoa từ mấy người bạn mà nhà có những cây hoa mộc lan lớn. Những bông hoa màu trắng kem với hương thơm ngọt ngào và lá xanh bóng sẽ tạo ra một bó hoa cô dâu tuyệt đẹp và nổi bật. Đêm trước hôm đám cưới, tuy mệt nhưng tôi vẫn thở phào vì mọi việc đã được chuẩn bị chu đáo. Chị tôi sẽ có một đám cưới vô cùng đáng nhớ!
Thế rồi ngày trọng đại cũng đến. Trong khi mấy người bạn giúp chị Patsy chỉnh váy cưới, thì tôi đến nhà thờ trước để xem mọi chuyện đã thật sự ổn chưa.
Khi mở cánh cửa nhà thờ, phà vào chúng tôi là một luồng không khí nóng hầm hập, tôi suýt nữa thì ngã lăn đùng ra ngất, không phải vì tôi chịu nóng kém, mà là vì cảnh tượng tôi đang nhìn thấy - tất cả những bông hoa mộc lan màu trắng kem xinh đẹp đã trở nên... đen xỉn! Đêm qua nhà thờ bị cắt điện, hệ thống điều hoà không khí không hoạt động, và trong suốt một đêm nóng bức, những bông hoa đã héo rũ và chết cả!
Tôi nhìn những bông hoa mà muốn khóc. Nhưng tôi không có thời gian để khóc. Tôi chỉ cón biết mong bốn điều: những bông mộc lan trắng kem sẽ xuất hiện, tôi sẽ đủ can đảm để kiếm được chúng trong một khu vườn nào đó ở quanh đây, tôi sẽ được an toàn dù bất kỳ con chó dữ dằn nào có xông ra đớp vào chân, và một người tử tế nào đó sẽ không nện cho tôi một trận khi tự nhiên tôi đòi ngắt trụi cây hoa mộc lan hoàn hảo của họ.
hoa mộc lan
Khi vừa ra khỏi nhà thờ được một chút, tôi chợt nhìn thấy xa xa có những cây hoa mộc lan. Tôi vội vã chạy ngay lại gần ngôi nhà đó... trước hết là không có chó! Tôi gõ cửa và một người đàn ông khoảng hơn 60 tuổi ra mở. Vẫn ổn... ông ấy chưa nổi điên, cũng không cầm theo cái gậy nào. Sau khi nghe tôi "trình bày hoàn cảnh", ông ấy mỉm cười: "Ta rất vui được giúp cháu!".
Nói rồi ông ấy lấy ra ngay một chiếc thang, bắc lên và cắt những bông mộc lan lớn và đưa xuống dưới cho tôi. Chỉ vài phút sau, tôi đã có một ôm hoa tươi đẹp tuyệt.
- Cảm ơn ông, ông đã cứu em gái của một cô dâu đấy ạ! - Tôi nói.
- Không - Ông ấy đáp - Cháu không hiểu đâu... Chính ta mới phải cảm ơn cháu.
- Về cái gì cơ ạ? - Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
Vừa trèo xuống khỏi thang, người đàn ông vừa kể:
- Vợ ta vừa mất vài tháng trước... Bà ấy là người ta yêu thương nhất và cũng yêu thương ta nhất - Tôi thấy ông ấy lau nước mắt khi kể - Bây giờ ta còn lại có một mình. Suốt nhiều năm qua, lúc nào ta cũng cần bà ấy và bà ấy cũng cần đến ta. Nhưng bây giờ thì không ai cần đến ta nữa. Sau khi bà ấy mất, cũng chẳng ai đến thăm ta cả. Sáng nay, ta ngồi một mình và nghĩ: "Ai cần đến ông già 67 tuổi này? Ai thèm nhớ đến sự tồn tại của ta?". Và ta tự trả lời là "không ai cả". Nhưng đúng lúc đó thì cháu gõ cửa, và câu đầu tiên cháu nói với ta là: "Ông ơi, cháu cần ông giúp".
cười cho cuộc sống
Tôi đứng há cả miệng ra nghe, không nói được lời nào.
Ông ấy mỉm cười:
- Cháu có biết ta nghĩ gì khi đưa cho cháu những bông hoa mộc lan này không?
- Không ạ.
- Ta biết rằng ta vẫn được nhớ đến. Có những người vẫn cần những bông hoa của ta. Có thể ta sẽ... mở một cửa hàng hoa nhỏ ở đây. Vườn sau của ta còn rất nhiều hoa đấy... Cháu nghĩ như thế có tốt hơn không?
Tôi quay lại nhà thờ, thấy trong lòng lấp lánh vui, không chỉ vì tôi đã kiếm được một ôm hoa tươi, mà còn vì biết rằng một cách vô tình, mình đã giúp được một người đang cô độc.
Tôi cứ nghĩ, vào ngày đám cưới của chị Patsy, nếu ai đó đề nghị tôi đi an ủi một người đau khổ, hẳn tôi sẽ nói: "Thôi nào, hôm nay là đám cưới của chị tôi, ngày trọng đại đấy! Chẳng có cách nào mà tôi lại đi giúp đỡ ai khác được đâu". Nhưng cuộc sống vẫn có cách của riêng mình, dù là qua những bông hoa héo, để làm nên những điều tình cờ nhưng kỳ diệu.

Nguồn: http://www.truyenngan.com.vn/truyen-ngan/truyen-ngan-song/1642-chuyen-tinh-co-hay-dieu-ki-dieu.html

Nơi sản xuất phễu hút cao su chân không

Phễu hút cao su chân không_v6409_z164

Phễu hút cao su_v6410_z165

Ảnh trừu tượng sản phẩm của Cao su Việt

Phớt cao su_z160

Orng cao su_z161

Nơi sản xuất trục cao su, trục pu

Nơi sản xuất trục cao su_v3135_z149

Trục PU_v3133_z148

Bát cháo của bà nội

Hôm nay con nấu bát cháo đường. Chẳng hiểu sao bưng bát cháo lên, ăn được một miếng mà con không thể nào cẩm nổi nước mắt. Bát cháo đường không phải không ngon, không phải khó nuốt mà nó làm con nhớ đến bà.
Con nhớ những ngày này của 3 năm về trước, mỗi buổi trưa con đi học về, đói, mệt chưa có gì ăn bà lại cho con bát cháo đường bà đã nấu từ sáng. Bát cháo đặc quánh, sánh ngọt mát và mặc dù đã nguội ngắc nhưng mùi thơm của gạo nếp quện với đường khiến dạ dày con sôi sùng sục khi ngửi thấy. Lần nào cũng vậy, bà múc cháo vào chiếc bát nhỏ xíu, cháo ít con chỉ húp hai lần là hết sạch. Nhưng con vẫn thích lắm. Bát cháo của bà có vị đặc biệt mà chưa ai có thể nấu được như thế bà ạ. Không quá nhão, không nhiều nước, nhưng cũng không quá sệt. Cháo bà nấu mang vị ngọt ngào của yêu thương, đây cũng là vị làm con nhớ nhất, làm con cảm thấy ấm áp nhất nhưng lại là điều làm con ân hận nhất. Con ân hận vì con nhận ra những yêu thương của bà quá muộn.

Ngày bà còn sống con chỉ biết ăn cháo bà nấu mà chưa có một lời cảm ơn đến bà. Con chỉ biết ăn cháo ngon lành, biết quên đi cái đói mà không biết cả sáng bà hì hục bên bếp nấu cho con ăn.

Con chỉ biết than phiền, chê oải chê oai khi không may trong bát cháo có lẫn ít tro bếp mà không biết rằng bà đã đỏ sọng hai mắt vì khói, vì bụi.

Con chỉ biết ăn cháo thật nhiều như nó là sở thích của mình mà không biết bà đã phải ăn ít đi mỗi lần nấu để cho con.

Con chỉ biết ăn cháo bà nấu khi bà còn khỏe mà chưa một lần nấu cho bà bát cháo nào khi bà ốm nằm đấy.

Con chỉ biết ăn thột ngon, thật lo và đến trường với niềm vui của con mà không dành nhiều thời gian hơn nữa bên bà khi bà bệnh nặng.

Để rồi…

Con khóc thật nhiều khi bà ra đi.

Con ngất đi và chỉ muốn kéo cỗ xe đò lại khi mọi người tiễn đưa bà.

Con bất lực khi nhòa qua những giọt nước mắt, họ đắp đất, chôn cất bà nơi đồng hoang.

Con ân hận thật nhiều khi nhận ra con đã bỏ qua bao yêu thương của bà.

Con giận mình khi đã vô tâm mà sống quên rằng con có bà nội lúc nào cũng đầy ắp quan tâm dành nơi con.

Mất bà rồi con mới biết con đã nghiện bát cháo đường ấy như thế nào. Mất bà con mới biết con cần có sự quan tâm, dạy dỗ của bà biết bao nhiêu. Mất bà con mới biết con đã mất ngàn vạn yêu thương mà không bao giờ con lấy lại được.

Con vẫn biết chẳng bao giờ con được ăn bát cháo mang hương vị đặc biệt ấy nữa. Nhưng con biết yêu thương của bà vẫn còn bên con, đi cùng con trên mọi nẻo đường đời. Bên thế giới khác, bà vẫn dõi theo con bằng ánh mắt trìu mến bà nhỉ. Con sẽ cố gắng học tập và sống tốt để xứng đáng với những mong mỏi của bà. Và con sẽ nhớ mãi bát cháo ấy, ‘bát cháo yêu thương của bà’.


[Sưu tầm]

Khớp nối cao su

Khớp nối cao su_v4701_z138

Điều kỳ diệu của tình yêu “đôi đũa lệch”

Mười năm không gặp sau ngày ra trường vì mỗi đứa một nơi, tôi vào Nam lập nghiệp, còn Giang – cô bạn thân bốn năm đại học xin được việc ngay tại Hà Nội, đến khi gặp lại trong một chuyến ra công tác tại Hà Nội, tôi vừa bất ngờ, vừa mừng cho hạnh phúc của vợ chồng Giang. Trong thâm tâm, tôi thực sự tin điều kỳ diệu của tình yêu là có thực trên đời.



Ký ức những năm tháng sinh viên bất chợt ùa về trong câu chuyện giữa tôi và Giang. Cùng học chung một lớp, ngồi chung một bàn và ở chung một phòng trọ suốt bốn năm đại học, tôi và Giang như hai chị em thân thiết, gắn bó và sẻ chia tất cả mọi chuyện trong cuộc sống thường nhật, trong học tập cũng như trong tình yêu. Giang sinh ra và lớn lên trong một gia đình công chức khá giả ở Hưng Yên. Khi Giang học Đại học năm thứ hai, bố mẹ cô với số tiền tích cóp được đã mua một căn hộ nhỏ ở quận Long Biên để tạo điều kiện thuận lợi hơn cho ba anh em Giang có cơ hội được sống và làm việc ở Thủ đô. Bố mẹ đặt rất nhiều niềm hi vọng vào cô con gái út vừa xinh xắn lại học giỏi, năng động với các hoạt động xã hội. Cũng chính từ sự năng nổ của một bí thư chi đoàn mà Giang đã gặp gỡ và yêu Hùng – một sinh viên khoa trên trong đợt cùng đi lên vùng núi Tây Bắc tình nguyện dạy chữ cho trẻ em nghèo.

Tình yêu của Giang và Hùng những ngày đầu tiên luôn là chủ đề bàn tán của khóa tôi và khóa trên bởi sự “chênh lệch” rõ rệt. Giang có một ngoại hình khá bắt mắt với làn da trắng hồng, cao một mét sáu mươi lăm, luôn được mệnh danh là hoa khôi, người mẫu của lớp Văn K35 chúng tôi và là niềm ước mơ của rất nhiều chàng trai trong và ngoài trường. Còn Hùng, người yêu Giang thì ngược lại, Hùng chỉ cao một mét sáu mươi hai – một chiều cao khiêm tốn so với tiêu chuẩn chung của cánh con trai, Hùng lại ít nói, trầm tính. Giang đã chuyển hộ khẩu về Hà Nội, trở thành con gái đất Hà Thành, còn Hùng là con của núi rừng Sơn La còn nhiều những khó khăn. Nói chung là Hùng chẳng có gì nổi bật để một người nổi tiếng như Giang có thể yêu cả. Cảm giác khi hai người đi với nhau, Hùng là cái nền để tôn Giang lên. Nhưng mặc mọi người xì xào bàn tán, không chút bận tâm, không chút chạnh lòng, Giang vẫn yêu và chung thuỷ với tình yêu của mình dù có không ít những người đàn ông thành đạt và có điều kiện hơn Hùng đến tán cô.
Những đêm hai đứa nằm ngủ, Giang cũng tâm sự với tôi về Hùng, cũng giải đáp một phần thắc mắc của tôi về tình yêu “đôi đũa lệch” của mình: “Nếu chỉ yêu bằng mắt và nghe bằng tai, thì Hùng sẽ không phải là tiêu chuẩn của mình hướng tới. Nhưng sự nhiệt tình, chia sẻ và giúp đỡ người nghèo bằng cả tấm lòng của Hùng khi chứng kiến cảnh Hùng không ngại khổ lên rừng cõng củi cho người già hay thức khuya dạy chữ cho trẻ nhỏ trong bản mới thấy được tình cảm và tính cách con người mộc mạc ấy. Giang yêu Hùng vì lẽ đó vì biết rằng, Hùng là người có trái tim ấm nóng và yêu thương”. Ở cùng phòng với Giang, tôi cũng hiểu được tình cảm chân thành của Giang nhưng trong tôi khi đó chỉ nghĩ rằng đó là mối tình trong sáng thời sinh viên, mà “tình yêu sinh viên” thì khó để có một kết cục có hậu lắm, hơn nữa tình yêu của Hùng Giang đã và đang gặp phải rất nhiều sự phản đối của bạn bè, gia đình. Cứ nghĩ, khi ra trường, tình yêu ấy cũng phải chia tay mà thôi.

Đôi mắt đẹp của Giang nhìn vào chiếc bình pha lê nơi góc tủ, đúng là tình yêu của đôi bạn trẻ ấy đã gặp phải sự phản ứng dữ dỗi của gia đình Giang. Hùng ra trường, với tình yêu của Giang, anh quyết tâm về Hà Nội tìm việc làm. Tạm gác ước mơ làm thầy giáo trên bục giảng, bởi Hùng biết anh không thể xin đi dạy được, anh vào làm trong một công ty nhỏ chuyên về công nghệ thông tin. Bố mẹ Hùng chỉ là nông dân quanh năm lam lũ với nương rẫy, gia đình khó khăn nên dù muốn con trai về quê làm giáo viên làng nhưng thấy con quyết tâm ở lại xuôi lập nghiệp, ông bà cũng đành đồng ý. Còn Giang khi ra trường, với khả năng tài chính và mối quan hệ của gia đình, cô cũng nhanh chóng được đi dạy tại một trường cấp III có tiếng ở cạnh nhà.

Bố mẹ cô tự hào về cô con gái cưng và hi vọng sẽ tìm được một chàng rể xứng đáng với con mình. Thế nên, khi Giang đưa Hùng về nhà giới thiệu, bố mẹ cô đã phản đối quyết liệt và tỏ thái độ không đồng ý với Hùng. Giang buồn và thương Hùng nhưng cô không giận bố mẹ bởi cô hiểu bố mẹ mình đã vất vả, đã kỳ vọng vào cô nhiều quá. Bố mẹ vừa thương vừa giận con gái mình nông nổi, không biết cái “giá” của mình cao hơn thế. Vừa phân tích, vừa giảng giải, khi ngọt ngào khi căng thẳng, để hi vọng Giang “tỉnh ngộ” mà chia tay Hùng để đến với những chàng trai giàu có, sung túc đất Hà thành. Nhưng Giang là cô gái có cá tính, cô xác định sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Bố mẹ giận Giang, tuyên bố nếu cô không chia tay Hùng thì sẽ “từ” cô. Đau khổ khi đứng giữa sự chọn lựa của cả một cuộc đời, nhưng với sự động viên của anh, Giang đã vượt lên trên tất cả.
Cô âm thầm, kiên trì chứng minh Hùng là người hoàn toàn có thể mang lại hạnh phúc và cuộc sống đủ đầy về cả vật chất lẫn tinh thần cho cô. Trong khó khăn, người ta lại càng có động lực để phấn đấu và cố gắng. Hùng hiểu nguyên do sự phản đối của gia đình Giang nên anh quyết tâm làm việc chăm chỉ hơn, cố gắng học hỏi nhiều hơn. Ba năm sau, Hùng đã được khẳng định được năng lực và hiệu suất làm việc của bản thân khi anh chính thức trở thành cán bộ chuyên trách phần mềm máy tính trong công ty. Khó khăn nào rồi cũng vượt qua, dù không được sự quý mến của bố mẹ Giang, song Hùng vẫn luôn thể sự quan tâm, lễ phép đối với hai bậc phụ huynh khó tính này. Và cuối cùng, khi thường xuyên tiếp xúc với Hùng, dù không thực sự ưng ý nhưng bố mẹ cô cũng phải ngầm thừa nhận Hùng là một chàng trai ngoan và có chí phấn đấu, cùng tình yêu chung thủy, sâu sắc dành cho con gái mình, ông bà cũng đỡ lo và đỡ “ghét” anh phần nào.

Bốn năm sau ngày chúng tôi ra trường, đám cưới hai người được diễn ra trong sự vui mừng, hạnh phúc và xúc động vì những cố gắng của hai người đã được bố mẹ ghi nhận. Không về dự đám cưới cô bạn thân được, tôi cũng chỉ mong sự lựa chọn của Giang khi về làm dâu con của núi rừng là đúng đắn và không có ngày phải hối tiếc. Và sự lo lắng của tôi đã không xảy ra khi tận mắt chứng kiến tổ ấm của “đôi đũa lệch” này. Đứa con đầu lòng là một bé trai kháu khỉnh, thông minh. Hai vợ chồng Giang giờ thu nhập ổn định và có một gia đình nhỏ lúc nào cũng chộn rộn tiếng cười, tình yêu thương khi đã trải qua những chướng ngại trên con đường đi tới hạnh phúc đích thực của cuộc đời mình. Tạm biệt cô bạn đầy ý chí với tình yêu mãnh liệt, về lại TPHCM, tôi luôn tin rằng điều kỳ diệu của tình yêu là có thực ở trên đời…

Trục in ống đồng của Cao su Việt

Trục in ống đồng_v3135_z84

Trục cao su/trục in ống đồng_v3131_z85