5 phút sau, một số điện thoại lạ gọi đến. Tập hồ sơ trên tay tôi rơi xuống đất, tôi đứng chôn chân không thốt nên lời. Tôi định thần lại và nhận ra mình cần làm một điều gì đó. Lao về phía khu để xe, tôi phóng vút đi nhanh nhất có thể.
Một chiếc xe cấp cứu cũng vừa đến bệnh viện, tôi lao theo và bám vào xe đẩy bệnh nhân, tôi hoa hết cả mắt, đầu óc tôi trống rỗng. Nhưng đó không phải là em. Em ở đâu?
Số điện thoại lạ lại gọi đến…Tôi đã đến bên cạnh em. Nhưng em không nhìn tôi cười, không nói với tôi câu trách móc nào, em nằm đó bất động trên giường bệnh. Người đàn ông lạ đưa em vào viện nói cho tôi biết rằng lúc bị tai nạn em bất tỉnh luôn tại chỗ. Anh ta gọi cho tôi vì thấy rất nhiều cuộc gọi trong điện thoại của em là số của tôi. Tôi run lên. Đó là những cuộc điện thoại mà tôi không cầm máy, hoặc chỉ nói vội vã với em vài lời.
Tôi trở về nhà. Một bàn tiệc nhỏ do chính em tự tay chuẩn bị, với nến và hoa. Một mảnh giấy nhắn nhỏ khiến tim tôi đau thắt lại “Em đi mua thêm chút đồ cho buổi tối của hai đứa mình. Nếu anh về sớm hãy đợi em nhé”.
Tôi nhớ ra rằng em mới là người luôn phải đợi tôi. Trong cuộc gọi cách đây vài tiếng khi em nói về món quà ngày 8/3 muốn được nhận từ tôi, tôi vẫn chỉ ậm ừ đồng ý mà không để ý xem em nói gì, bởi tôi có hàng đống công việc và hồ sơ trên tay. Tôi đâu ngờ rằng cái mong muốn của em là tôi dành trọn ngày 8/3 cho em giờ lại khó thực hiện đến vậy.
Tôi ngồi lặng lẽ, ngắm ánh nến trên bàn ăn, em giọng nũng nịu “cảm ơn anh vì bó hoa thật đẹp nhé, anh đã tự chọn nó cho em sao” và giọng tôi thản nhiên “anh nhờ cô thư ký đặt đấy, anh lại vừa có một hợp đồng lớn, dùng bữa tối với em xong anh đến công ty ngay”. Nụ cười trên môi em vụt tắt và kí ức vụt tắt, tôi trở lại một mình với nỗi buồn, sự ân hận. Mùng 8/3 năm trước tôi đã không làm em vui, và mùng 8/3 năm nay tôi không có cơ hội để làm việc đó nữa rồi.
Tôi đến thăm em mỗi ngày. Đáp lại sự lo lắng, chờ mong của tôi là câu nói quen thuộc của bác sĩ “chúng tôi vẫn đang theo dõi”. Em hôn mê do chấn động quá mạnh. Đã năm ngày trôi qua, em vẫn bất tỉnh. Bây giờ tôi mới thấu cảm giác không được nói chuyện, không được nhìn thấy nụ cười người mình yêu thương đau khổ đến thế nào.
Vậy mà tôi đã cười và gạt đi khi em gọi lúc tôi ở công ty muộn chỉ để nói nhớ tôi. Tôi giải thích với em rằng đàn ông cần có sự nghiệp và tôi phải nỗ lực thật nhiều, tôi ở lại sau cùng, làm thêm nhiều nhất có thể, tất cả là vì em. Tôi vẫn nhớ rõ nét mặt tinh nghịch của em hôm đó: “Nếu em trả cho anh gấp đôi một ngày công bình thường, anh có sẵn lòng về nhà với em sớm hơn và nói chuyện với em nhiều hơn không?”.
Tôi nhìn em vẫn hôn mê mà nước mắt rơi. Cầm tay em, tôi nghẹn ngào thì thầm cho em biết - mà tôi tin đó là điều em thích nghe nhất - “em tỉnh lại đi nhé, anh sẽ về sớm, sẽ nói chuyện với em thật nhiều dù em không trả lương cho anh”.
Nguồn: hoathuytinh.com
Rubber- balls |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét