Trang

Làm mới sản phẩm cao su

Bánh xe cần đắp lại cao su
Bánh xe cần đắp lại cao su

Bánh xe cao su được sản xuất từ cao su tổng hợp

Bánh xe cao su
Bánh xe cao su

Tham ăn

Ngày xưa, ở vương quốc Thái Lan, có một ngôi chùa rất lớn và đẹp, trụ trì ngôi chùa này là một ông sư còn trẻ nhưng lại nổi tiếng tham lam và ích kỷ. 

Không biết ai đã đưa ông vào ngôi chùa này mặc dù đức hạnh ông ta không hề có. Trong sân chùa này có một cây táo rất sai quả, quả nào quả nấy to bằng nửa nắm tay người lớn và trái rất ngọt. Đến mùa quả chín nhà sư chỉ cho phép một mình được hái táo vì ông ta chỉ nghĩ đến bản thân mình mà thôi. Ngay cả những sư khác trong chùa cũng không được đụng tới. 

Trong vùng có hai người nông dân nghe tiếng ông sư này tham lam liền tìm cách lừa ông ta một vố để dạy cho ông một bài học. Một trong số hai người liền tìm đến chùa ra mắt vị sư tham lam nọ và hỏi xin ít táo. Nhà sư nói:

- Không được, những táo này chỉ dành cho ta thôi. Không ai được hái đâu.

Người nông dân nài nỉ mãi nhưng nhà sư nhất quyết không cho. Cuối cùng, anh nông dân nói:

- Ông chưa hiểu ý tôi. Tôi sang mời ông chiều nay đến nhà tôi để ăn thịt hươu. Tôi xin ít quả táo để nướng chung với thịt hươu. 

- Thế sao anh không nói ngay từ đầu? – Nhà sư thốt lên, mắt nhìn xung quanh xem có ai thấy không rồi tiếp – Anh cứ hái đi, cần bao nhiêu cứ hái. Trông vẻ mặt nhà sư lúc này rạng rỡ hẳn lên, không còn cau có như lúc đầu nữa. 

Thấy đã trúng kế, anh nông dân mỉm cười đắc ý. Thế rồi nhà sư dẫn anh nông dân ra chỗ cây táo và cùng anh ta hái một túi đầy. Vừa hái táo nhà sư vừa hỏi về bữa thịt hươu sắp tới với vẻ mặt của một người sắp được đánh chén. Còn anh nông dân thì luôn miệng ca ngợi món thịt hươu nướng của mình. 

Sau khi hái đầy bao táo, người nông dân cáo từ và hẹn chiều gặp lại. 

Anh ta về được một lúc thì có một người nông dân khác vào xin táo và cũng bị nhà sư từ chối như anh nông dân lúc nãy. Nhà sư nghĩ: “Ta dại gì cho hắn, cho tên kia thì còn được mời đến ăn thịt hươu chứ cho tên này thì ta mất không, chẳng được lợi lộc gì?”. Nghĩ vậy nhà sư lắc đầu nguầy nguậy nhất định không cho. 

Biết tẩy của anh ta, anh nông dân nói:

- Tôi đến mời ông đi ăn thịt gà, nhân tiện xin ông ít quả táo hầm với gà cho ngon. Bữa tiệc này chỉ có tôi và ông thôi, chớ ngại. 

Nghe xong nhà sư mừng lắm, định bụng hôm nay sẽ được chén một bữa no nê thịt hươu và thịt gà. Nhưng ông đâu có biết sa vào bẫy của hai người kia. Thấy nhà sư im lặng, người kia nói:

- Ông thấy thế nào? Hay ông không thích ăn thịt gà của tôi? 

Nhà sư vội vã đáp:

- Không phải, không phải, tôi rất vui lòng nhận lời mời của anh bạn. À mà nhà ông bạn ở đâu?

Anh nông dân đáp:

- Chỉ ở cuối xóm này thôi. 

Tuy miệng hỏi vui vẻ như vậy nhưng trong đầu của nhà sư đã hình dung một con gà béo tròn đặt lên đĩa còn đang bốc khói nghi ngút. Và tất nhiên anh đựơc nhà sư mời ra sân và cho hái quả thoải mái trên cây táo đã nổi tiếng là "bất khả xâm phạm" của mình. Sau khi đã hái đầy một bịch táo, anh nông dân chào nhà sư ra về dưới con mắt ngạc nhiên của các chú tiểu trong chùa. Từ đó trước tới nay họ chưa bao giờ thấy nhà sư của mình cho ai nhiều táo như vậy. 

Chiều đến hai anh nông dân cùng đến ngôi chùa nọ để mời nhà sư đi ăn tiệc. Họ gặp nhà sư và như đã bàn tính trước, một trong hai anh nông dân nói:

- Bây giờ sư ông đến nhà tôi trước, nhà tôi ở gần ngay đây thôi.

Người thứ hai phản đối:

- Không được! Đến nhà tôi trước vì cả nhà đang đợi. 

Không ai nhường ai họ cãi nhau ỏm tỏi khiến nhà sư phải lên tiếng:

- Thôi thôi, được rồi, tôi sẽ đi với cả hai vị. 

Hai người nông dân nháy mắt với nhau, họ đưa nhà sư đi lòng vòng khắp nơi, được một lúc mỏi chân quá, nhà sư nói:

- Đã đến chưa mà sao đi mãi vậy?

Hai người nông dân đồng thanh đáp:

- Sắp tới rồi, ông ráng lên, chỉ còn một đoạn nữa thôi. 

Hai anh nông dân đáp trấn an nhà sư. Mãi đến lúc này nhà sư nọ vẫn chưa biết mình bị hai người đàn ông kia lừa.

Đến chiều nọ họ đã tới làng, đi một đỗi nữa đến ngã ba, một trong hai người nắm tay kéo nhà sư vào con đường phía bên trái và nói:

- Đã đến nhà tôi rồi, xin ông hãy qua nhà tôi trước, đánh chén xong hãy qua nhà ông kia. 

Người kia đâu có chịu bèn chạy lại nói:

- Đâu có được, chính tôi mời ông qua nhà tôi trước. 

Thế là họ cãi nhau. Còn nhà sư không biết phải đi theo ai trước nên chỉ biết phải im lặng. 

Cãi nhau chán mỗi người bèn tóm một tay của nhà sư mà kéo về phía mình. Vừa kéo họ vừa chửi bới nhau cho đến lúc nhà sư không chịu nổi nữa phải thốt lên:

- Hãy để tôi yên! Tôi chẳng đến nhà ai cả, buông tôi ra!

Đến lúc này hai người mới buông tha nhà sư ra. Bây giờ ông ta đã quá mệt, vừa chẳng ăn đựơc gì, lại vừa phải nghe tiếng chửi rủa suốt buổi của hai người nông dân. 

Nhà sư chẳng nói chẳng rằng, bỏ đi một mạch về với vẻ mặt mệt mỏi xen lẫn thất vọng vì hụt bữa ăn ngon, và ông ta cũng chưa biết rằng mình bị chơi một vố đau. Đợi cho nhà sư đi rồi, hai anh nông dân nhìn nhau cười đắc ý. Về phần nhà sư, ông không những mất một số táo đáng kể mà còn chẳng ăn được gì. Đúng là tham thì thâm!

Nguồn: http://songdep.xitrum.net/ngungon/673.html

Ảnh trừu tượng sản phẩm bi cao su

Bi cao su
Bi cao su

Tấm cao su bám dính kim loại

Tấm cao su
Tấm cao su

Sản phẩm cao su kỹ thuật

Bánh xe cao su
Bánh xe cao su

Tìm lối đi riêng cho mình.


Giống như hai người và một sợi dây, khi một người cố gắng kéo căng thì đầu kia thả lỏng, khi người bắt đầu nắm lấy thì phía còn lại… buông xuôi.

Sao không thể- cùng thả hoặc cùng kéo, chẳng phải sẽ đỡ mệt mỏi hơn sao?

Nếu thấy một người kéo, dù mệt mỏi cũng đừng quay mặt bỏ đi, vì như thế sẽ dễ tổn thương lắm…

… Nhưng nếu bỏ đi rồi thì đừng quay đầu lại, đừng nắm lại sợi dây cũ làm gì…

…Đừng sống theo kiểu ỡm ờ. GIỐNG kẻ hai mặt- sống hời hợt và thích bắt cá hai tay lắm đấy!

Nếu đã thấy người còn lại buông xuôi, thì đừng cố kéo nữa nhé!

…muộn màng rồi…

… Nhưng nếu dám kéo, thì đừng bao giờ thả ra, dù gặp bất cứ chuyện gì…

…Đừng GIỐNG như kẻ nửa vời, nửa đi nửa ở, thích chơi đùa và khó đoán biết…

>>> Cậu bảo cậu là người chẳng bao giờ cô đơn…

Uh, đúng rồi…

Xung quanh con gái nhiều đến thế cơ mà, không có người này thì sẽ có người khác thay thế. Hôm nay là một người, có thể tuần sau lại là người khác…

Luôn có những cô gái để để những stt ngọt ngào…

Luôn có những cô gái sẵn sàng thì thầm trò chuyện hàng giờ, có khi đến tận sáng…

Luôn có những cô gái nghe cậu hát mỗi đêm…

Như thế thì làm sao buồn được nhỉ?

…Đôi khi người ta thay áo cũng chẳng nhanh bằng cậu đâu…


>>>Cậu bảo cậu chẳng cần mất công tán tỉnh ai, tự họ tìm đến rồi tự tỏ tình…

Đáng tự hào đến thế hả cậu?

“Tự tỏ tình”… -Nghe rẻ rúng thật đấy!

Người vì cậu, dám bước qua cả lòng tự trọng… thứ tình cảm đó- đáng được trân trọng và giữ gìn, đừng xem nó rẻ rúng như thứ đồ chơi, một thứ chiến tích để khoe khoang!

Những gì cậu nói ra không khiến người ta thất vọng, mà chỉ cảm thấy chua chát và tuyệt vọng, tuyệt vọng cho thứ tình cảm không lối thoát…

Người như cậu…

… Có biết thế nào gọi là TÌNH YÊU không?

“Có những cái còn lớn hơn cả tình yêu?…”

…Là cái “tự ái” của cậu à?

Một người đàn ông…

Dám hi sinh cả mạng sống của mình để bảo vệ tình yêu, bảo vệ người con gái mà họ yêu quý. Dám yêu, dám chịu thất bại. Dám chịu trách nhiệm trước những việc mình làm, những lời mình nói ra…

Cậu…

… Ngay đến một “cái tôi” nhỏ bé cũng không thể vượt qua, một lời nói cũng không chắc chắn, một sự thật cũng không dám thừa nhận…

… hèn nhát và yếu đuối…

Không một lời nói và hành động rõ ràng- chỉ bằng những cảm nhận đơn thuần, tình yêu sẽ giống như bài toán không lời giải, người ta chỉ có thể ngồi đoán mò cho đến lúc mất đi niềm tin và mệt mỏi xóa đi đáp án mình mong đợi…

Thế nhưng cậu trông chờ người khác cảm nhận được điều gì?…

Từ cái ngạo mạn… thích nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm…

Tìm được niềm tin ở một người như cậu…

… thật phù phiếm…



Đôi khi tự hỏi…

Sao trái tim mình không chọn…

Một người đàn ông trưởng thành, có hình thức và địa vị, có sự quan tâm ấm áp, dám yêu và dám chấp nhận…

Tại sao lại làm khó mình, tại sao lại lắc đầu nhẹ bẫng mỗi khi người khác muốn mở lòng, tại sao lại tự tìm cho mình con đường khó đi…

Tại sao không thể vì một người như thế mà cố gắng…

Đôi khi tự hỏi…

Sao mình lại phải tự làm khổ mình, chối bỏ những cơ hội, để mất nhiều thời gian vô nghĩa, hướng mình vào những suy nghĩ vô vọng và tiêu cực…

Nếu một lần thực sự biết được cảm giác yêu một ai đó thật lòng, cậu sẽ biết được cảm giác khi thất vọng- Khi không thể nuốt trôi bất cứ thứ gì, khi mà cả đêm dài không thể chợp mắt…

Bây giờ tớ mới hiểu thế nào là mù quáng, thế nào là ngu ngốc…

Thế nên lần này kết thúc, sẽ thôi không hi vọng, không suy nghĩ, sẽ đi tìm và dành tất cả tình cảm và sự quan tâm cho một người xứng đáng…

>>>Buông tay nhé! Hãy giữ cái tự ái của cậu. Với những cô gái bên cạnh mình như thế, cậu cũng sẽ chẳng buồn đâu…

Lo lắng cho cậu, chẳng khác nào tớ “mang cọc cho rêu”…

Vì tớ biết, cậu vẫn sẽ luôn biết cách làm mình vui vẻ dù có bất cứ chuyện gì xảy ra…

Nhưng tớ sẽ chúc cậu, sớm tìm được một người, có thể khiến cậu bước qua mọi thứ, không chỉ là cái tôi nhỏ bé. Thực lòng mong cậu hạnh phúc!


Nguồn: http://truyennganhay.net/tim-loi-di-cho-rieng-minh